Viết để dịu đi đau đớn

Viết để dịu đi đau đớn

Hà Nội vừa vào thu, đã có cuộc ra mắt sách “Sài Gòn bao thương” (Sài Gòn Books và NXB Hồng Đức) của nhà báo Vũ Kim Hạnh. Những ngày đại dịch Covid-19, hằng ngày bà ghi chép, viết như cách ghi nhật ký, để nguôi ngoai đi phần nào xót xa. Rồi có những đêm không ngủ được, thức trắng để viết… cũng để bớt đi đau đớn trong lòng.

Quyển sách hơn 500 trang, thành quả lao động nghiêm cẩn, với nhiều tư liệu thật quý được chọn lọc, mỗi con số phản ánh cuộc sống khốc liệt của Sài Gòn hồi Covid chưa bị lãng quên. Mỗi trang sách như lát cắt ghi lại cảm xúc của một điều dưỡng viên, một nhạc sĩ, bác sĩ, một kỹ sư bảo mật ở hải ngoại, một người chăm sóc, cưu mang trẻ ở Trường Hy Vọng... Bà chọn cách viết như kể chuyện thời gian đã qua của một ngòi bút từng trải, đằm thắm, vì yêu thương con người.

Rất nhiều những chi tiết sống động rất “đời”, bánh mì, nước uống, phong bì cứu trợ. Những chuyện khóc cười của thiên hạ được kể như chuyện vừa mới xảy ra hôm qua, chưa trôi vào quên lãng. Sách còn lưu cả bài của tác giả Như Lịch viết về chàng Nguyễn Minh Trí tình nguyện lái xe suốt mùa dịch, người lăn xả vì bà con, quên cả ăn uống. Hình ảnh bé nhỏ, về một vị bác sĩ chăm bệnh nhân nặng sau 10 ngày tóc anh trắng xóa, một “người hùng” Nguyễn Quốc Cường dành tài sản của 20 năm của gia đình cho công tác thiện nguyện… Bà Vũ Kim Hạnh chất vấn mình hay chất vấn người: “Sự tử tế đáng giá bao nhiêu?”. Quyển sách này trả lời, sự tử tế của người dân là vô giá!

Những mẩu chuyện có vẻ vụn trong hẻm về những đứa trẻ mất mẹ, mất cha, những người cha mẹ già nuôi con tâm thần. Rất nhiều cảnh huống, rất nhiều nông nỗi con người khốn khổ… Người đọc, thấy rõ ngòi bút của Vũ Kim Hạnh không hướng tới văn chương, bà chủ định chọn cách kể chuyện dung dị, chân thực ở góc nhìn cuộc sống, cách phát hiện sắc sảo của người làm báo chuyên nghiệp, để phản ánh cuộc đời nó vậy.

Không chỉ đứng ở góc nhìn một nhà báo, bà đưa vào sách những trang viết ngắn của nhiều người, nhiều nghề khác nhau, nó làm đa dạng, cách nhìn đa chiều về đại dịch, giống như bức tranh sơn mài, màu sắc lộng lẫy cách ứng xử nhân văn, chứ không đơn điệu, ở một góc nhìn của một người viết thế sự. Gấp sách lại, thấy ấm áp, vì thế gian này còn nhiều người tử tế, dưới ngòi bút của Vũ Kim Hạnh, khiến người đọc tin vào sự tốt đẹp của con người, những bàn tay nâng đỡ và chia sẻ với người thua thiệt, yếm thế. Thật ngắn mấy trang sách nhật ký đầu tiên, cách hồi ức về nỗi riêng, một chi tiết nhỏ cái bàn viết, một cái ghế bỏ trống trong nhà, giản dị bình thường, nhưng lay được trái tim độc giả, người đọc muốn đọc thêm những trang viết đó.

Mỗi trang viết của sách như thước phim ngắn lịch sử thời dịch giã, một cuộc chiến không có tiếng súng, dù thời gian trôi, sự quên lãng có trôi đi?

Nhà báo Vũ Kim Hạnh lưu trữ cuộc đời mình, gửi gắm những con chữ nặng tình, ghi dấu tấm lòng vàng của nhân gian vào bảo tàng ký ức của chữ, chỉ với bao thương trong trái tim nhỏ bé đầy day trở nhiệt huyết của người viết gửi lại.

Xem thêm