Nghị định thư Kyoto (Kyoto Protocol):
- Được thông qua năm 1997 và có hiệu lực từ năm 2005.
- Đặt ra các mục tiêu giảm phát thải khí nhà kính có tính ràng buộc pháp lý cho các nước công nghiệp phát triển (được liệt kê trong Phụ lục B của Nghị định thư). Các nước đang phát triển không có nghĩa vụ giảm phát thải ràng buộc.
- Giới thiệu các cơ chế linh hoạt như Cơ chế Phát triển Sạch (CDM), Đồng thực hiện (JI) và Thương mại Khí thải quốc tế (IET) để giúp các nước đạt mục tiêu.
Thỏa thuận Paris (Paris Agreement):
- Được thông qua năm 2015 và có hiệu lực từ năm 2016.
- Đặt mục tiêu dài hạn là giữ cho mức tăng nhiệt độ trung bình toàn cầu ở ngưỡng thấp hơn nhiều so với 2°C so với thời kỳ tiền công nghiệp và nỗ lực giới hạn mức tăng này ở 1,5°C.
- Áp dụng cho tất cả các quốc gia (cả phát triển và đang phát triển) tham gia, với nguyên tắc "trách nhiệm chung nhưng có sự khác biệt và tùy theo năng lực tương ứng".
- Các quốc gia tự xây dựng và đệ trình các Đóng góp do quốc gia tự quyết định (NDC), thể hiện nỗ lực của mình trong việc giảm phát thải và thích ứng. Các NDC này được rà soát và nâng cao tham vọng sau mỗi 5 năm.
- Không áp đặt các mục tiêu giảm phát thải ràng buộc cụ thể cho từng quốc gia như Kyoto, mà dựa trên cam kết tự nguyện và cơ chế "minh bạch và đánh giá" (transparency and review).