Dã quỳ không phải là loài hoa kiêu sa nhưng lại có sức hút kỳ lạ. Trên những triền đồi uốn lượn, ven các con đường làng xa hay dọc theo quốc lộ, mỗi cánh hoa nhỏ bé vươn mình đón nắng như mang theo cả sức sống của đất đỏ bazan, khiến bất kỳ ai ngang qua cũng phải dừng chân, ngắm nhìn và lặng người trước vẻ đẹp bình dị mà cuốn hút. Không rực rỡ như hướng dương, không mềm mại như cúc họa mi, dã quỳ mang một vẻ đẹp hoang dại, phóng khoáng như tinh thần của người Tây Nguyên. Loài hoa ấy không cần chăm sóc, không cần vun trồng, chỉ cần đất và nắng là đủ để bung nở, để làm nên một mùa vàng rực rỡ giữa cao nguyên.
Cứ đến tháng 11, du khách sẽ được dẫn lối qua những cung đường quanh co của Pleiku, Buôn Ma Thuột hay Đà Lạt những nơi có hoa dã quỳ nở rộ. Những con đường đất đỏ, những hàng thông già, những bản làng mộc mạc tất cả hòa quyện cùng sắc hoa, tạo nên một không gian vừa hùng vĩ, vừa nên thơ. Mùa hoa dã quỳ cũng là thời điểm lý tưởng cho những tín đồ đam mê du lịch và nhiếp ảnh. Ánh nắng nhẹ, trời trong xanh, hoa vàng rực rỡ, tất cả tạo nên bối cảnh hoàn hảo để lưu giữ những khoảnh khắc đáng nhớ. Không ít người ưa thích xê dịch đã chọn Tây Nguyên làm điểm đến trong tháng 11 để ngắm hoa và tìm lại sự cân bằng sau những bộn bề cuộc sống. Giữa thiên nhiên bao la, giữa sắc vàng dịu dàng, con người như được chữa lành, được tiếp thêm năng lượng để tiếp tục hành trình phía trước.
Dã quỳ không những là biểu tượng của mùa khô Tây Nguyên, mà còn là biểu tượng của sức sống, của sự kiên cường và bền bỉ. Loài hoa ấy mọc lên từ đất đá, từ những nơi khô cằn nhất nhưng vẫn bung nở rực rỡ, vẫn vươn mình đón nắng như chưa từng biết đến khắc nghiệt. Và cũng như người Tây Nguyên mộc mạc, chân thành, kiên cường, dã quỳ là lời nhắn nhủ nhẹ nhàng: Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần giữ vững niềm tin, giữ vững tình yêu với đất trời nhất định sẽ có ngày bung nở rực rỡ.